
Chắc hẳn các bạn đã nghe rất nhiều về những điều như
thế này:
HÃY SỐNG
NHƯ NGÀY HÔM NAY LÀ NGÀY CUỐI CÙNG CỦA BẠN
VIỆC HÔM
NAY CHỚ ĐỂ NGÀY MAI.
Nhưng có biết bao nhiêu ngày tôi đã có tư tưởng: Thôi
để mai, lo gì. Nên tôi tha hồ ngủ cho sướng mỗi khi rảnh. Xem phim đến khuya,
sống những tháng ngày vô vị. Những ngày như thế trải qua một cách nhàm chán,
nhưng trong tôi có một suy nghĩ gì đó thôi thúc: tôi phải sống khác, tôi phải
thay đổi.

Rồi tôi nghe bài diễn văn của Steven Jobs trong đó có
đoạn mà tôi đặc biệt chú ý: “Khi 17
tuổi, tôi đọc ở đâu đó rằng: "Nếu sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối
cùng, một ngày nào đó bạn sẽ đúng". Điều đó gây ấn tượng với tôi và 33 năm
qua, tôi nhìn vào gương mỗi sáng và hỏi: "Nếu hôm nay là ngày cuối của
cuộc đời mình, mình có muốn làm những gì định làm hôm nay không?". Nếu câu
trả lời là "Không" kéo dài trong nhiều ngày, đó là lúc tôi biết tôi
cần thay đổi.
Luôn nghĩ rằng mình sẽ sớm chết là công cụ quan trọng
nhất giúp tôi tạo ra những quyết định lớn trong đời. Vì gần như mọi thứ, từ hy
vọng, niềm tự hào, nỗi sợ hãi, tủi hộ hay thất bại, sẽ biến mất khi bạn phải
đối mặt với cái chết, chỉ còn lại điều thực sự quan trọng với bạn. Nghĩ rằng
mình sắp chết là cách tốt nhất tôi tránh rơi vào bẫy rằng tôi sẽ mất cái gì đó.
Khi không còn gì nữa, chẳng có lý gì bạn không nghe theo lời mách bảo của trái
tim.”
Khi nghe tất cả các điều đó, tôi vẫn chưa tin rằng ngày mai tôi có thế
chết, nên tôi vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của những gì mà Steven nói cho đến ngày
28.07.12. Ngày hôm đó tôi vẫn đi làm bình thường, vẫn gặp chị. Chị là người bạn
tôi vẫn gặp hàng ngày, ăn cơm chung, ngủ chung ở công ty đã được gần một năm. Trưa hôm đó, chị về đi ăn đám cưới.
Trước khi đi chị em vẫn nói chuyện với nhau,
và chị đã mỉm cười khi gặp tôi. Nhưng đến 15h tôi nghe tin chị bị tai
nạn và chị đã ra đi mãi mãi. Đến mấy ngày sau đó tôi vẫn không thể tin được.
Một người mà tôi gặp thường xuyên hàng ngày mà bây giờ tôi không thể gặp chị
nữa. Giống như một người bạn yêu quí biến mất khỏi cuộc đời này chỉ trong vài
giây, chị mới 27 tuổi thôi hơn tôi một tuổi, chị vẫn còn trẻ lắm. Chị đi để lại
cho tôi một bài học rất là lớn: Hãy sống hết mình cho ngày hôm nay vì CHẮC CHẮN TÔI KHÔNG BIẾT NGÀY MAI TÔI CÓ
CÒN TỒN TẠI HAY KHÔNG và mỗi sang dậy tôi đều: CẢM ƠN MỖI SỚM MAI THỨC DẬY, TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG.
Cái
chết của chị thôi thúc tôi, tôi phải viết tôi phải nói để các bạn biết rằng:
Mỗi giây trôi qua của các bạn thật vô cùng quí giá. Hãy tận dụng để làm những
điều gì mà quan trọng nhất với cuộc đời bạn. Hãy sống cuộc đời của chính mình,
đừng sống theo suy nghĩ của người khác. Như vậy dù ngày mai bạn ra đi, bạn vẫn
không hối tiếc về những gì mình đã không làm được trong quá khứ. Hãy làm những
điều tốt nhất cho người thân của bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét